Tôi bị cận. Chính xác là một độ bảy mươi lăm – một thông số đủ khiến mắt tôi nhoè đi khi không mang kính. Quên giới thiệu thêm, tôi có một sở thích kì lạ, đó là tháo kính ra khi làm những việc điên rồ.
Mở kính ra, họ thấy tôi, nhưng tôi không thấy họ. Chính xác hơn là những đường nét mờ nhoè đã ngăn tôi để ý đến họ – những con người đang nhìn vào tôi. Lạ phải không?
Đôi khi, chúng ta quan trọng hóa việc người khác nghĩ gì về mình. Tạo cho mình những rào cản, để rồi một ngày, ta phớt lờ đi những sở thích, đam mê và suy nghĩ của bản thân chỉ vì những lời phán xét, soi mói đầy phiến diện: “Cái đó có gì hay ho đâu mà theo với chả đuổi”.
Một cô gái trẻ suốt ngày phải tìm cách che đi những hình xăm trên người bằng một bộ áo cổ cao, bằng một chiếc quần jeans dài vì sợ mọi người săm soi vào nó mà gán cho cô cái mác “giang hồ” mà xã hội lâu nay vẫn dùng để ám chỉ những người có đam mê với nghệ thuật xăm mình.
Một bạn học sinh ngại bày tỏ những quan điểm, chính kiến của mình vào bài văn nghị luận vì áp lực của những con điểm sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập và cả tương lai. Bởi một lẽ, ở một đất nước nơi nhiều người vẫn quen nhìn những con số để đánh giá nhân cách của một người, thì việc điểm thấp là một điều đáng sỉ nhục, phải không?
Và cứ thế, dần dần, chúng ta quên mất mình là ai, mình muốn làm gì. Ngày qua ngày, ta mặc nhiên biến thành những "con rối" của xã hội, của những định kiến. Ta chỉ biết làm theo, phục tùng và tuân lệnh ; chỉ dám dừng lại ở ranh giới của vùng an toàn, bởi nếu vô tình hay hữu ý bước ra khỏi mức vạch ấy, ta phải đối diện với những “vị quan tòa” của những quy cũ đạo đức do xã hội áp đặt lên.
Vì điều gì cơ chứ? Vì sợ ư? Thật không đáng chút nào. Tôi còn nhớ một câu nói bản thân vô cùng tâm đắc: "Muốn vượt qua sợ hãi, chỉ có một cách duy nhất, hãy lao vào nó thật mạnh mẽ". Không việc gì ta phải giới hạn, đóng khung cho những đam mê của mình để nó phù hợp với những quan điểm cố xúy, mang tính áp đặt như thế cả.
Cô gái cá tính kia ơi, hãy chọn một hình xăm thật đẹp ở vai, hoặc ở cánh tay, để khoe với mọi người rằng đây là một tác phẩm nghệ thuật thực sự.
Bạn học sinh của tôi à, hãy mạnh dạn đưa những chính kiến của mình vào trang viết. Đừng để những con điểm lu mờ đi khả năng thật sự của bạn.
Tin vào những điều mình làm, tin rằng bản thân đang làm đúng, những điều bạn làm rồi sẽ được đền đáp xứng đáng với công sức và tâm huyết của bạn bỏ ra.
Bạn có thể khác người, nhưng biết đâu khi vượt khỏi những giới hạn của bản thân, bạn sẽ trở nên giá trị hơn người?
Tháo gỡ những định kiến, làm những điều bạn thích, miễn là nó thoả mãn đam mê của bạn. Tại sao không nhỉ?
Gya Rados
S Communications
www.UEHenter.com