Chiều Cuối Năm

Cứ mỗi khi sắc xuân gõ cửa lên mỗi con đường, mỗi ngõ phố, mái nhà… thì dường như – đó cũng là lúc lòng người thường nao nao nhớ về những chiều cuối năm trong đời mình!

Buổi chiều cuối năm, dòng người trên phố trở nên vội vã hơn bởi giao thừa đã cận kề, năm mới đang đếm ngược từng giờ. Đường phố dường như tất bật hơn bởi gió thổi vi vút và những dáng người vội vã. Những sạp hàng ngổn ngang lúc nào cũng nhộn nhịp người… Những chuyến hàng cuối cùng cố sức bán thật nhanh để kịp về nhà chuẩn bị sửa soạn, những chuyến xe muộn đưa những đứa con xa quê trở về đoàn viên và những cái vội vàng của bao người đang sắm sửa nốt những gì còn thiếu cho một mùa Tết sum vầy…

Chiều cuối năm có lúc nắng vàng như một vườn hoa dã quỳ, có khi lại xám xịt bởi màu mưa phùn ảm đạm. Đó có thể là những buổi chiều cuối năm của tuổi lên năm lên mười, những chiều cuối năm mẹ tất bật nấu bữa cơm bên bếp lửa hồng hay những chiều cuối năm của tháng ngày học hành, làm ăn phương xa mà chạnh lòng nhung nhớ, khấp khởi ngày đoàn viên bên gia đình…

Chiều cuối năm – có lúc hối hả, tất bật nhưng có lúc lại chợt thấy thanh thản lạ kỳ sau những tháng ngày bận rộn mưu sinh. Phải chăng, mọi lo toan, mọi gánh nặng, mọi vương vấn đều được trút bỏ trong những chiều cuối năm?! Và rồi ta mới chợt nhận thấy – những khoảnh khắc là bất giác, là chan chứa, là hồi sinh…

Chiều cuối năm, những chuyến xe bus vội vã đến, vội vã rời mang theo bước chân gấp gáp, bỗng thấy mọi thứ của ngày cuối năm chòng chành, chới với và xô bồ đến lạ. Ngày cuối năm, vẫn như bao ngày bình thường khác đủ 24 giờ nhưng dường như có chút gì đó dùng dằng, níu kéo và vội vã vô cùng.

chieu

Đếm chậm thời gian, nhìn lên cuốn lịch treo tường chỉ còn một tờ mà thấy lòng nao nao một điều gì khó tả, chẳng nỡ xé bỏ đi như mọi ngày vì sợ. Sợ thời gian trôi, sợ cuốn đi những điều cũ, những điều chưa kịp làm và cả vô vàn cảm xúc chưa kịp nói thành lời… Khi chiếc đồng hồ nhích dần từng tích tắc, khoảnh khắc kim giờ và kim phút chạm nhau trên một đường thẳng của ngày cuối cùng ấy đã là một khoảng cách rất xa. Là khoảng cách giữa năm cũ và năm mới, giữa những điều đã cũ và điều sắp mới, giữa gần và xa, giữa những điều khó gọi thành tên… Dường như khi những khoảnh khắc còn sót lại ta muốn ôm trọn những thương yêu và mang đi, ôm trọn những nhớ thương sau bao ngày được giữ kín, nói ra những lời từ trái tim chân thành, giản dị nhưng đáng trân trọng và giữ gìn.

Đóng cánh cửa cũ lại, mở ra một trang mới của năm sau, lại thắp lên hi vọng về nhiều điều mới mẻ, chờ đợi hạnh phúc gõ cửa. Đầu óc lại ấp ủ bao nhiêu là dự định, học hỏi thêm cái này, tìm hiểu thêm cái kia, lên kế hoạch quyết tâm thực hiện những giấc mơ hoài bão, dành thời gian cho gia đình nhiều hơn, chăm sóc bản thân mình tốt hơn.

Phút chốc kịp nhận ra rằng, mình vẫn hạnh phúc hơn nhiều người, vẫn còn rất nhiều việc để làm, còn nhiều thời gian mà thực hiện. Thế mới biết, sống nên cần nhìn xuống để biết mình đang có những gì mà bằng lòng và trân trọng, song, cũng đừng quên nhìn lên để phấn đấu nỗ lực.

Chiều cuối năm ngẩn ngơ, lại thấy mình chông chênh với những cảm xúc cũ mới. Thật thà tổng kết những thành quả một năm qua và lên kế hoạch cho năm tới. Khép lại đủ đầy những nỗi niềm cũ kỹ cần buông bỏ và trọn vẹn đón những cảm xúc bình an. Vừa hay, Tết đã về ngang ngõ.

Thảo Ly
S Communications
UEHenter.com