Cô Bé Đi Giật Lùi

 

Sau bốn năm du học ở Mỹ, tôi về nước, làm việc ở một quỹ đầu tư quốc tế. Công việc hết sức bận rộn. Các buổi chiều tối, tôi nhận đứng lớp, dạy kèm tiếng Anh kế toán hiện đại cho các nhân viên trẻ. Cứ đúng sáu giờ chiều, một cô bé gầy nhỏ, mặc đồng phục học sinh cũ sờn và oi chua mồ hôi rón rén bước vào, đặt lên bàn tôi ly cà phê đá. Khi quay ra, cô bé đi giật lùi, nấn ná thêm vài phút nữa trong phòng, mắt vẫn dán lên tấm bảng trắng chi chít các thuật ngữ thương mại. 

*** 

Công việc của văn phòng nhiều lên, tôi bắt đầu thường xuyên ở lại văn phòng muộn. Một lần, khi bà lao công tất bật dọn dẹp, người chạy vào giúp là Sang, cô bé mặc đồng phục. Tôi nhờ dọn giúp đống tạp chí cũ trên bàn làm việc. Hai má con họ hết sức vui mừng. Xong việc ra về, tôi lại đụng mặt Sang. Ôm xấp tạp chí cũ, cô bé lật đật chạy theo tôi:

– Cám ơn anh nhiều lắm! Sáng mai, má em sẽ đem bán xấp báo này cho tiệm sách cũ. Toàn là tạp chí ngoại quốc. Em tính nhẩm rồi, nếu cân ký chỉ được hai chục ngàn thôi. Nhưng nếu bán từng quyển, kiếm ít nhất cũng hơn một trăm rưởi ngàn đó!

Tôi cũng thấy vui lây. Cô bé giỏi tính toán vẫn lẽo đẽo đi cạnh tôi:

– Anh ở lại làm trễ hoài, chắc đói bụng lắm hén?

– Thật sự là có việc gì vậy? – Tôi tò mò.

Sang toét miệng cười, nói luôn một hơi:

– Em sẽ đi mua cà phê và đồ ăn giùm anh nha. Em cũng rửa chén đĩa luôn. Đổi lại, anh dạy kèm tiếng Anh cho em được không?

Nhìn vào đôi mắt trợn lên giả bộ hài hước mà cũng thật can đảm của cô bé, tôi không thể làm gì khác là gật đầu. 

*** 

Ba mất sớm vì tai nạn lao động, hai má con Sang sống dựa vào khoản lương lao công ít ỏi. Bà mẹ nghĩ rằng tốt nhất, con gái nên nghỉ học, phụ việc để bà có thể nhận dọn dẹp thêm vài văn phòng nữa cùng trong toà nhà. Tuy nhiên, Sang là một con bé không chỉ cứng đầu mà còn có cách suy nghĩ và hành xử kỳ cục! Không có tiền theo các lớp luyện thi, cô bé vẫn nhất định đến trường. Không những thế, lại còn muốn nói được tiếng Anh như các nhân viên văn phòng cao cấp. Bất kể má khóc lóc van vỉ, Sang vẫn khăng khăng ráng thêm xong lớp 12, rồi sẽ tính tiếp. “Tính gì nữa đây? Làm sao mà vô đại học nổi. Nó nghỉ luôn bây giờ cho rồi!” – Bà lao công than thở khi gặp riêng tôi. “Có kiến thức thì vẫn hơn, cô ạ!” – Tôi gắng trấn an bà mẹ tội nghiệp.

Giúp Sang học Anh văn chẳng tốn nhiều thời gian. Cô bé tự học là chính. Tôi tìm lại cho Sang quyển từ điển bỏ túi, tập giáo trình đàm thoại thời sinh viên. Hàng ngày, tôi lấy trên net các bài dịch bổ sung từ vựng, in ra giấy và bảo cô bé làm bài tập. Trong khi tôi ăn tối, cô bé mượn máy tính, tranh thủ vào các trang web tiếng Anh, đọc ngấu nghiến. Tận dụng các cơ hội, Sang hào hứng nói tiếng Anh với mọi người. Mỗi khi tôi sửa cách phát âm từ khó hay chỉnh giọng cho đúng ngữ điệu, cô bé tập đi tập lại, chăm chú đến mức trợn cả mắt lên.

David, ông sếp lạnh lùng chính hiệu dân New York của tôi, cũng tò mò chuyện con gái bà lao công đang nỗ lực dữ dội. Ông nhún vai: “Khi tôi hỏi học tiếng Anh để làm gì, cô ta hết sức bí mật!”. Tôi nói rằng mai này, có lẽ cô bé muốn tìm một chân bán hàng hay tiếp tân nào đó. David cười, đầy vẻ hồ nghi.

Mọi phỏng đoán của tôi đều sai. Cái hôm tôi hỏi có định thi đại học không, Sang dừng máy hút bụi: “Em muốn du học!”. Trước vẻ ngạc nhiên của tôi, cô bé giải thích: “Em tìm trên net, tự làm hồ sơ và viết thư xin học bổng. Một trường ở Chicago hứa sẽ cấp học bổng toàn phần cho em năm đầu tiên, chuyên ngành kế toán”. “Khi nào em lên đường?” – Tôi chưa hết bàng hoàng. Cô bé lắc đầu, giọng buồn thiu: “Má em đâu có tài sản thế chấp. Ngoài ra, họ còn đòi hỏi thư giới thiệu của một nhân vật uy tín!”. Những hạt nước mắt tiếc nuối chầm chậm lăn ra từ đôi mắt can đảm của Sang.

Tôi nói chuyện với David. Không chút băn khoăn, ông quyết định viết thư giới thiệu tới trường đại học. Uy tín của giám đốc quỹ đầu tư là quá đủ. Đồng thời, ông sẽ mở một tài khoản bảo đảm cho Sang. Chừng như hơi xấu hổ về lòng nhiệt tình thái quá của mình, ông sếp bảo: “Cuối cùng thì tôi đã biết bí mật của cô bé. Bất ngờ, nhưng rất hợp lý. Tôi thích điều đó!”.

David và tôi vẫn thường nhận e-mail ảnh của Sang. Cô sinh viên nhỏ nhắn, giản dị và hết sức năng động. Một lần, cô viết cho tôi: “Hồi đó anh mà không giúp em học, sẽ chẳng bao giờ em chạm được vào ước mơ. Cám ơn anh nhiều lắm!”. Hình ảnh cô bé đi giật lùi ngày nào bỗng hiện ra trước mắt tôi.

Nhưng tôi phải cám ơn em mới đúng, Sang ạ. Từ em, tôi đã hiểu thế nào là niềm ham học đích thực. Và tôi còn thấy cả bao nhiêu biến chuyển bất ngờ mà sức mạnh ấy toả ra.

Theo Hoa Học Trò
S Communications
www.UEHenter.com