Cơn Say Nắng Vụt Qua Trong Đời

Một cơn mưa đầu mùa – cái đẹp buồn tênh lạ thường, thật sự làm người ta phải lắng lòng mà ngắm nhìn, mà nhớ lại những kí ức đẹp đẽ hay đau buồn. Những hình ảnh mà chỉ cần có cơ hội, là nó lại tức thì hiện ra – làm ta lọt thỏm trong những khoảnh khắc đã qua. Quả thực, mưa là một chất xúc tác rất hiếm hoi, làm người ta buồn, vui, suy nghĩ rồi lại cười thầm với nó. Mọi thứ diễn ra cùng một lúc – một bản hòa tấu không tên của quá khứ trải dài ở hiện thực, ở trong lòng, trong tâm trí lúc này đây. Khó mà cầm lòng trước những cơn mưa như thế này… Đẹp lắm, nhưng cũng phảng phất nhiều nỗi buồn. 

Nhớ… 

Thời còn cắp sách chờ phượng nở, ở lớp học, trời đang mưa, dãy bàn cuối ở cửa sổ, có một cô bé ngồi ngắm nhìn anh với tình yêu thầm lặng trong lòng, với những hanh hao nhớ nhung vừa chớm. Ánh mắt đó biết cười, biết làm người khác say xưa, biết làm nó phải lòng. Vậy là bắt đầu…

Chẳng biết từ khi nào, con bé quan tâm anh rõ rệt, chẳng thể giấu diếm. Rồi một học kì trôi qua, nó quyết định nói ra vì nó nghĩ, đã có thương nhau thì xin hãy nói ra một tiếng, dù người ta chọn lựa ở bên cuộc đời nó hay rời xa, thì cũng hãy để họ biết rằng, trong tim nó, họ đã từng có một vị trí quan trọng thế nào. Vậy là chuyện đơn phương của nó chính thức bắt đầu. 

Nhưng nó may mắn nhận lại được tình cảm từ phía anh – quan tâm, bên cạnh dù có đôi lúc vô tâm, hời hợt, và khó hiểu nhưng làm sao trách được. Mình chẳng là gì của nhau, chẳng có thứ gì thuộc về nhau hẳn hoi, chỉ có tình cảm này ngày ngày được nuôi dưỡng, chỉ có sự gầy dựng qua những đêm nói chuyện đến khuya, qua những lần anh an ủi con bé khi nó buồn, qua những lúc đùa giỡn tưởng chừng như rất vô tư lại làm tình cảm trong nó thêm gắn chặt với anh. Thương một người thì ra là như vậy, cảm xúc anh có thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của nó, nụ cười anh có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của nó, status của anh ảnh hưởng đến những suy nghĩ trong nó. Nó nhận ra mình đã yêu thương một người – lần đầu tiên – tình cảm chủ động xuất phát từ phía nó. Nó e sợ… 

Nhưng rồi những năm cuối cấp làm nó bận rộn với việc học, nó không còn lo lắng về tình cảm mà nó đang mang trong lòng nữa. Nó và anh cứ thương yêu và quan tâm nhau thế thôi, như hai đường thẳng song hành, nhưng chẳng có gì đảm bảo nó sẽ thẳng tắp bên nhau mãi mãi. Nó nghĩ có lẽ chỉ cần như vậy thôi, chỉ cần hiện tại bây giờ nó cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, còn chuyện tương lai, chuyện mai sau, hay là để tùy duyên phận định đoạt lấy. Dù nó vẫn mong, mối quan hệ này sẽ mang một cái tên chắc nịch, để nó có thể an tâm với tình cảm của chính nó. 

Rồi đến lúc số phận quyết định anh có ở lại làm người thương bên cạnh nó, hay là một người lạ mai sau bước qua nhau với những lưu luyến, tiếc nuối trong lòng. Ngày ra trường, nó hỏi anh rằng, nó có vị trí như thế nào trong lòng anh. Nó lấy hết can đảm để khẳng định lại một lần nữa tình cảm của nó đối với anh. Nhưng lúc này, lòng nó nhẹ nhàng và đơn giản lắm, nó chẳng sợ gì cả. Rồi… không có một lời rõ ràng, mối quan ấy lại cứ thế trôi qua. Được vài tháng sau khi ra trường, vậy là chuyện gì đến nó cũng phải đến. Mọi thứ dần biến mất – sự quan tâm, những nụ cười hay kỉ niệm – dần quên lãng – dần bị bào mòn bởi thời gian. Nó chỉ cười mãn nguyện khi nhớ lại những khoảnh khắc ấy, vì có lẽ, ông trời không cho nó và anh thuộc về nhau. Rằng cái duyên bên nhau chỉ đến đây là hết. 

Bây giờ nhớ lại, thật ra đó chỉ là những điều rất nhỏ bé, nhưng lại rất ấm áp, rất đẹp đẽ. Tôi tự nhủ rằng, những ai dám chứa chấp trong tim mình một hình bóng – một tình yêu đơn phương quả là rất dũng cảm. Bởi đôi khi họ phải lựa chọn giữa được và mất, giữa vì mình và vì người. Có những người chọn lựa làm cái bóng luôn dõi theo phía sau người họ thương yêu. Nhưng có những người lại chọn cách buông tay, để mọi thứ trôi qua nhẹ nhàng như những cơn say nắng vụt qua trong đời mà chọn cho mình một hạnh phúc ngang tầm với. 

Tôi tự hào vì mình đã từng mang trong lòng một tình cảm đơn phương, bởi lẽ, được thương yêu một người là cảm giác rất hạnh phúc.

Theo mlog.yan.vn
S Communications
www.UEHenter.com