Đà Lạt – Đến Tia Nắng Cũng Dịu Dàng….

Rời Sài Gòn với những con phố đông đúc và đầy tiếng xe, rời khỏi những bon chen xô bồ của một thành phố không ngủ với cái nắng nóng oi bức đến ngột ngạt, tôi tìm đến Đà Lạt. Nếu Sài Gòn giống như một cô gái năng động trẻ trung, thì Đà Lạt giống như một người thiếu nữ ưa yên tĩnh. Cô gái ấy luôn trầm tư, nhưng lại toát ra vẻ hấp dẫn động lòng người, trong sáng và tinh khiết như giọt sương mai trên những đóa hoa rực rỡ khoe hương sắc.

Đến với thành phố hoa vào một ngày đầu tháng 12, cái lạnh bắt đầu phủ lên không khí ngay từ khi tôi còn đang ngồi trên một chuyến xe khách đổ xuống đèo Prenn – cửa ngõ của Đà Lạt. Xuyên qua rừng thông đầy vẻ hoang sơ và mộc mạc, xuyên qua những con đường trải dài hoa dã quỳ vàng ươm nở muộn và ngơ ngẩn ngắm không gian tràn ngập sương mù phía xa xa, tôi có cảm tưởng như mình đang bước vào một thế giới khác – một thế giới bí ẩn và đẹp lạ kì thôi thúc bản năng khám phá của con người.

Đà Lạt cũng có những con phố, những dãy nhà san sát nhau như Sài Gòn, nhưng không hiểu sao những con phố, những dãy nhà ấy lại thật khác, khác một cách riêng khiến người ta ấn tượng. Có lẽ, bởi Đà Lạt không có những dòng người đông đúc hối hả nên khiến những con phố cũng trở nên thơ mộng. Hoặc có lẽ, bởi những ngôi nhà kiểu Âu đầy màu sắc và những đồi thông xanh mướt rì rào như gọi tên ai trong gió đã hình thành nên cái phong thái rất riêng của Đà Lạt.

Là một thành phố, nhưng bởi quá thanh bình, Đà Lạt lại có dáng dấp của một thị trấn nhỏ. Dạo bước trên những con phố, tôi cứ nghĩ mình đang ở một miền nào đó xa xăm của Châu Âu, Châu Mỹ, bởi cho dù ở đây không có tuyết rơi trắng xóa mặt đường, nhưng lại có một vẻ gì đó rất yên ả, rất…Tây. Những con đường của Đà Lạt không hiểu sao luôn rất thưa người, và những ngôi nhà nằm trên những con đồi khiến bạn đi thật tốn sức, nhưng lại không hề cảm thấy mệt mỏi. Đến Đà Lạt mà không bước ra phố để hưởng cái không khí lạnh nơi đây thì thật tiếc. Có thể mặc thêm một chiếc áo dày và thả bộ quanh Hồ Xuân Hương vào một buổi chiều tà, để lắng nghe những thanh âm của cuộc sống đang thì thầm trong cái se lạnh của thành phố cho đến lúc lên đèn, cảm giác như lòng mình cũng an tĩnh lại, nhẹ nhàng. Đà Lạt là thế, luôn lạnh, cái lạnh rất đặc trưng cho một Đà Lạt nên thơ.

Thành phố của những loài hoa trở mình thức giấc trong cái lạnh se sắt đến tận tâm hồn, như một cô gái thức giấc khi mặt trời còn đang ngái ngủ và những tia nắng thì mãi trốn tận đâu đâu. Đà Lạt là một cô gái xinh đẹp yêu kiều nhưng không hề đỏng đảnh, nhẹ nhàng như chính con người nơi đây. Rũ bỏ vẻ trầm mặc u buồn của buổi chiều tà, Đà Lạt chuyển mình thay áo mới khi những tia nắng đầu tiên ló ra sau những tầng mây dày như muốn đổ mưa bất cứ lúc nào. Khi ánh ban mai phản chiếu lên những giọt sương long lanh còn vương lại trên những đóa hoa đầy màu sắc, cũng là lúc tôi cảm nhận được sức sống của Đà Lạt và con người Đà Lạt đang hòa tan vào không khí.

Có lẽ chính khí hậu đã tạo nên cách sống của người Đà Lạt – hòa nhã, mến khách và đặc biêt là giọng nói vô cùng dịu dàng, dễ nghe. Những cô gái đang tuổi thanh xuân như những bông hoa mới nở, các bà, các cô như những bông hoa đằm thắm không ganh đua, còn những chàng trai của xứ sở này, vừa nho nhã lại vừa mạnh mẽ như những cây thông cao vút trên sườn đồi. Người Đà Lạt dịu dàng như chính cảm nhận đầu tiên của tôi về thành phố này, rất an yên và tĩnh lặng, nhưng không hề cô đơn. Hay ngay cả người Pháp cũng đã phải thừa nhận vẻ đẹp của Đà Lạt khi đặt cho nó cái tên Dat Aliis Laetitiam Aliis Temperiem, có nghĩa là "cho những người này niềm vui, cho những người khác sự mát mẻ". Dường như tất cả mọi thứ, con người, cảnh vật, không gian, thời gian và khí hậu đã hình thành nên một Đà Lạt như thế, không hề vội vã và đẹp đến nao lòng.

Lang thang ở Đà Lạt, tôi phát hiện ra, Đà Lạt không có gì nổi bật cả, Đà Lạt chỉ có hồ nước, có hoa, có đồi thông, và lạnh, vậy thì Đà Lạt đẹp ở chỗ nào? Có lẽ, chính những điều bình thường ấy lại làm nên cái đẹp hút hồn người của thành phố ngàn hoa này. Đà Lạt là một thành phố du lịch, nhưng nó lại không có vẻ ồn ào thường có. Thứ hiện lên ở Đà Lạt chỉ có bầu không khí dịu mát và những đôi tình nhân yên lặng nắm tay nhau đi trên những con đường phủ bóng cây, đan tay vào nhau đi trong cái lạnh của một thành phố được mệnh danh là thiên đường tình yêu. Như thế không phải nói rằng, Đà Lạt chỉ đẹp đối với những người đang yêu. Bởi Đà Lạt là một cô gái dịu dàng mến khách, cho nên bất kì ai một khi đặt chân đến đây, đều có thể cảm nhận Đà Lạt theo cách riêng của mình.

Đà Lạt không có cái nắng gắt đến mức khiến người ta khó chịu, Đà Lạt chỉ có những tia nắng dịu dàng len lỏi qua những rừng thông tĩnh mịch, chỉ có những sợi nắng mềm lấp lánh nhảy múa trên từng con sóng nhỏ lăn tăn của Hồ Xuân Hương xanh biếc, như mời gọi những vị khách vãng lai từ nơi xa xôi nào đặt chân đến đây. Người ta nói Đà Lạt có cái lạnh đặc trưng, thì tôi cũng muốn nói rằng, cái nắng của Đà Lạt cũng đặc biệt không kém. Ngắm nhìn những giọt nắng vàng yếu ớt phủ lên những sườn đồi, những thung lũng hoa với những ngôi nhà nhỏ xinh xắn, tôi có cảm giác rằng cuộc sống thường ngày cũng trở nên ấm áp và thanh bình đến lạ. Nếu có ai hỏi tôi, Đà Lạt có gì? Tôi sẽ không nói rằng Đà Lạt có Hồ Xuân Hương đẹp thơ mộng, có Thiền viện Trúc Lâm đầy cảnh đẹp, có những vườn hoa đua nhau khoe sắc hay có Thung lũng Tình yêu lãng mạn ngọt ngào, tôi sẽ chỉ mỉm cười mà trả lời: Ở Đà Lạt, đến tia nắng cũng dịu dàng…                                                                                                                              

Phương Mint
S Communications
UEHenter.com