Đông Qua

 

Gửi những ngày Sài Gòn chưa yêu

Sài Gòn ngày cuối đông se lạnh. Ông mặt trời lười nhác leo lên đỉnh đầu, co ro trong lớp áo bông màu bạc, đôi mắt lim dim như đang hát tình ca. Hơi lạnh thấm đẫm trong gió, thi thoảng tràn vào nhà rồi len lỏi từng ngóc ngách, khẽ luồn qua lớp áo, chạm vào da thịt mát rượi. Đất trời khoác màu rề rà, hờ hững. Đâu rồi những ngày Sài Gòn nóng như thiêu đốt, chợt nắng chợt mưa, đỏng đảnh khó chiều. Sài Gòn mùa này e ấp thẹn thùng như cô gái đang yêu, ngoan hiền như đứa trẻ và dễ đoán như tâm tư cậu trai mười tám.

Co mình trong chiếc áo mỏng, em bước dọc theo con phố thân quen, để mặc những lọn tóc lòa xòa trước trán. Cái lạnh ôm lấy em, dịu dàng và tha thiết.

Anh ngồi đó, vẫn ánh mắt hiền và nụ cười hờ hững. Chỉ là bên anh có thêm một người không phải em. Em bình thản nhìn anh, bình thản bước tiếp. Con đường của em, đơn giản là không còn một người chung bước.

Hơi lạnh vẫn siết chặt lấy em đến ngạt thở. Đường phố đông đúc không làm em bớt trống trải. Giữa biển người xa lạ, nào có ai nắm chặt tay em bước tiếp, có ai đứng chờ em ở cuối con đường? Em biết, có những nỗi đau đòi hỏi chúng ta phải đi xuyên qua nó. Nhưng càng xuyên qua, em lại càng thấy đau hơn. Dấu chân anh trong tim em, đến khi nào mới có thể phai nhạt?

Mưa rơi.

Mưa ướt áo em, lạnh buốt. Có ai đó chạy trốn cơn mưa, va vào em ngã sóng soài.

“Xin lỗi…!”

Ánh mắt ai đó hiền hiền nhìn em, bỗng nắm lấy tay em, kéo vào mái hiên. Ai đó nhìn em cười, ấm áp.

“Lạnh lắm đúng không? Chắc mưa mau tan thôi, Sài Gòn mà!”

Đúng rồi, Sài Gòn mà. Sài Gòn chẳng bao giờ ngoan hiền như em nghĩ.

Ai đó bên cạnh đang nói chuyện một mình. Nụ cười của cậu ấy rạng rỡ quá, chẳng hờ hững như anh.

“Cậu đang có chuyện vui à?”

“Không.”

“Trông cậu rất vui.”

“Vì mùa xuân đang đến mà!”

Nước mưa rơi vào em, từng giọt từng giọt. Có lẽ là những giọt mưa cuối cùng của mùa đông này. Lát nữa khi mưa tạnh nắng sẽ lên. Ánh nắng sẽ mang theo hơi ấm phủ lấy nơi đây.

Sài Gòn không có anh vẫn sẽ ấm.

Em nghe tiếng nàng xuân gõ cửa, rón rén bước vào. Một năm nữa đang đến. Các con đường đã thấp thoáng màu óng ánh của mai vàng. Ừ thì xuân này không có anh, nhưng sẽ không bớt yêu thương.

Cảm ơn ai đó.


Lương Vy
S Communications
www.UEHenter.com