Tháng 9 về trên đôi môi em run run câu tạm biệt. Ngày em vui mừng cầm tờ giấy báo điểm trên tay, cũng là ngày em bắt đầu muốn thời gian ngừng lại. Cái tuổi 18 tham lam vừa muốn đi đến những vùng đất mới để mặc sức khám phá và trưởng thành, vừa muốn được sống yên giữa những giấc mơ đẹp như cổ tích thời tuổi nhỏ. Nên đôi chân cứ dùng dằng nửa muốn ở, nửa muốn đi.
Tháng 9. Đoàn tàu kéo từng hụ còi dài, Sài Gòn đón em bằng những ngày nắng nắng mưa mưa, bằng cành cây vẫy nhẹ trong gió sớm phương nam. Em bước xuống sân ga, chào lại Sài Gòn bằng đôi mắt không vui, bằng nỗi nhớ nhà và sự chán ngán thành phố lạ lẫm. Thành phố biết, nhưng không hờn tủi hay trách móc. Thành phố vốn đông đúc, chật chội, vẫn gắng mở rộng vòng tay để ôm em vào lòng. Vì thành phố hiểu cho em, những tân sinh viên lần đầu xa quê hương.
“Em có nghe mùa thu…”
Ta nghe bài ca mùa thu trên bước chân em ngập ngừng bước xuống xe, nhẹ nhàng đi qua cổng trường đại học- cánh cổng mở ra những giờ học mới, những chân trời rất khác. Nơi em sẽ gặp được những người bạn giống mình, từ những miền quê xa xôi, cùng đến đây để nuôi giấc mơ… “lên phố”.
Chúng ta cùng hát bài ca chào mùa thu mới. Bài ca chào đón tân sinh viên, lại thêm một lứa đàn em nữa của đại gia đình sinh viên Kinh Tế, từ Bắc- Trung-Nam cùng hẹn ngày gặp nhau giữa giảng đường UEH. Những ngỡ ngàng ban đầu sẽ qua mau, năm tháng sẽ chỉ cho em cách làm quen và tập yêu cuộc sống mới.
Chúng ta cùng hát bài ca: “Tới những chân trời mới, Kìa tổ quốc biết bao tươi đẹp…(*)”. Dành tặng các em, những người chiến thắng.
Minh Đức
S Communications
www.UEHenter.com