“Những người cỏn con” là truyện ngắn nhiều kì đồng hành cùng chương trình “Let’s on air 2013″. Truyện xoay quanh nhân vật Phong, một chàng sinh viên với tính cách cầu toàn cùng các mối quan hệ hằng ngày của mình. Sau vết thương về mối tình đầu tưởng chừng không bao giờ liền sẹo cùng với sự thờ ơ, lãnh cảm của những người xung quanh, Phong dần trở nên khép kín bản thân mình lại. Vì sợ bị tổn thương thêm một lần nữa, vì e dè rằng sự quan tâm của mình sẽ không được công nhận và vì tác động to lớn của môi trường xã hội cậu đang sống mà Phong chọn cách trở nên VÔ CẢM như một giải pháp cho sự an toàn. Liệu những bạn bè xung quanh cậu có giúp cậu lấy lại niềm tin vào cuộc sống? Liệu điều mà bấy lâu cậu nghĩ là “ma quỷ” có thật sự có thật? Liệu Phong có tiếp tục xem những người, những mối quan hệ xung quanh mình như những thứ nhỏ nhặt, cỏn con, không hề quan tâm nữa không? Tất cả chi tiết rời rạc trong truyện đến hồi kết sẽ đan quyện, gắn kết vào nhau một cách logic nhất tạo nên câu trả lời mà bạn KHÔNG THỂ NÀO TƯỞNG TƯỞNG NỖI. Cùng đón đọc những kì tiếp theo của truyện ngắn ” Những người cỏn con” tại www.uehenter.com nhé!
Gió thốc ngược vào người khiến Phong nép sát vào gốc cây hơn tí nữa. Không gian im lặng lạ lùng, họa chăng chỉ có những tiếng bước chân lệt sệt của bố và người phụ nữ vang lên, át đi tiếng kêu the thé của 1 loại côn trùng gần đó. Họ vẫn không hé lời, bước chân ngày càng gấp gáp, vẻ lo lắng lộ rõ trên gương mặt của tất cả người tham gia. Bố dừng lại ở bờ kênh rồi quay lại hỏi người đi sau:
– Đã mời thầy đến rồi chứ?
Hai người áo đen gật đầu rồi vội vã tiến về chiếc xe, 5 phút sau thì đưa theo một vị thầy tu đã đứng tuổi, phía sau là một thanh niên mặc áo phao, Phong đoán chừng là thợ lặn. Họ trao đổi với nhau, vị thầy tu lập bàn cúng rồi người thợ lặn nhảy ùm xuống sông trước nỗi kinh ngạc tột độ của Phong. Cậu nín thở, chờ đợi. Nếu tiếng khóc của người phụ nữ không quá lớn đến nỗi át đi mọi âm thanh thì chắc bố đã phát hiện ra Phong vì cậu đã suýt rên lên sợ sệt khi người thợ lặn nổi lên. Thật là quá hãi hùng với hình ảnh trước mắt. Trên tay anh là một xác chết, trong bóng tối mập mờ cậu chỉ kịp nhận ra đó là một xác chết nữ với mái tóc dài bết vào nhau. Người phụ nữ nhào khỏi bàn tay đang ôm xiết của bố rồi quì xụp xuống nền đất không ngừng kêu gào thảm thiết:
– Con ơi là con, sao lại ra nông nỗi này hả con ơi!
Phong chợt thấy da gà khắp người đã dựng lên từ lúc nào. Không thể tin rằng con sông đằng sau nhà mình lại có người chết. Câu chuyện còn quá nhiều bí ẩn thì một lần nữa cậu lảo đảo khi người phụ nữ lại kêu gào:
– An Di, mở mắt ra đi con ơi, đừng như thế nữa con ơi!
Hai chữ An Di như con dao lạnh găm vào dòng kí ức khiến cậu rùng mình. Không thể nghĩ thêm được bất cứ điều gì, Phong lao ra không kiểm soát chạy về phía bố, để rồi nhận ra khuôn mặt ấy, dù đã trắng bệch nhưng vẫn đẹp một cách lạ kì, bộ váy trắng ấy, dù đã lấm lem bùn nhưng không lẫn vào đâu được, là An Di. Cậu loạng choạng, thấy đầu óc quay mòng mòng. Sự xuất hiện ngoài mong đợi khiến người phụ nữ hoảng hốt, bố cũng không giấu nổi sự thắc mắc:
– Phong, con làm gì ở đây? Mặt con, sao tái mét thế này?
Phong gần như ngạt thở, run run:
– An Di là ai? Tại sao cô ấy lại chết, con thực sự cần biết.
Người phụ nữ lại khóc, bố thở dài còn mắt Phong đã đẫm lệ từ lúc nào…
Đó thực sự là một câu chuyện buồn. Phong thả hồn vào không trung ở quán cà phê gần nhà, đó là một buổi chiều nắng nhẹ, tiếng chuông gió va vào nhau leng keng làm rối rắm đan vào nhau chằng chịt. “Em An Di, là An Linh, đã mất trước An Di một tháng vì tai nạn xe cộ. Lúc ấy An Di đã chứng kiến tất cả và chẳng thể giúp em mình, nó luôn thấy mình có lỗi. Từ đấy nó im lặng rồi dại dột tìm đến cái chết cách đây ba hôm”.
Lời kể của bố vẫn y nguyên từng chữ một. Ba hôm, tức là trong quãng thời gian chưa ai tìm ra xác cô ấy, cô ấy đã gặp Phong. Cậu khuấy mạnh li cà phê hơn nữa làm vài giọt văng tung tóe. Chẳng phải trái đất quá tròn ư, bố rời bỏ mẹ để theo người khác, trớ trêu thay lại là mẹ An Di- một cô bạn kì lạ và giờ đây thực sự là một hồn ma. Nhưng tại sao An Di lại gặp Phong? Và liệu những bí ẩn mấy ngày qua có liên quan đến cô ấy? Phong rời khỏi quán, tìm đến khu phố có vô số những đứa trẻ ngồi xin ăn, đánh giầy… “Khi nào cậu giúp người, tớ sẽ trở lại”– lời nhắc của An Di là cách duy nhất Phong có thể gặp cô, cho những thắc mắc chưa được giả đáp.
Trời nắng gắt, những tán cây ít ỏi chẳng thể đủ che mát cho những đứa trẻ, chúng xanh xao, gầy gò, đen đuốc và dơ hầy. Cậu móc ra 50 nghìn lẻ, lưỡng lự cho hành động sắp làm. Rõ ràng là chúng tội nghiệp, nhưng định kiến trước đây cho rằng chúng thực sự là những kẻ lừa dối, bịm bợp khiến Phong không thực sự mở lòng.
– My!- Phong quay người về phía sau khi có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai. Cậu ngạc nhiên vì thấy cô bạn thân mình đã đứng đó tự lúc nào.
– Hãy giúp chúng bằng chính sự cảm thông thực sự và đừng để suy nghĩ đơn điệu trước đây làm mù quáng. – My mỉm cười, nhìn thẳng vào Phong tin tưởng.
Phong nhìn My, ánh mắt nhỏ bạn đầy niềm tin, cậu gật đầu rồi chia số tiền lẻ ấy cho mỗi đứa. Kì lạ thay, chỉ với số tiền ít ỏi ấy, đứa nào cũng vui sướng hân hoan, niềm vui của những đứa trẻ đã nhịn đói mấy ngày liền, chúng rối rít cảm ơn và ánh mắt long lanh đầy vẻ biết ơn. Cậu chợt thấy lòng ấm áp biết bao.
Phong thả mình vào chiếc giường quen thuộc, thở dài cho những gì đã trải qua, cậu và My đã dành cả buổi chiều chỉ để quan sát bọn trẻ, rồi theo những bước chân trần của các em qua những bãi rác, gầm cầu để thực sự biết rằng, bọn trẻ đáng thương như tình cảnh hiện tại. Phong đã sai khi áp đặt suy nghĩ chủ quan lên tất cả mọi người. My im lặng không nói suốt cả chặng đường, nhưng cậu biết cô bạn đang muốn Phong thức tỉnh, không chỉ nhìn bằng mắt, mà hãy cảm nhận bằng cả trái tim.
Gió lại thổi, tấm rèm lại bay phất phơ quen thuộc. Như một thói quen, Phong lao ra ban công. Trên lan can, An Di đang ngồi đó, nhìn về bóng đêm xa xăm rồi quay lại Phong, cười toe toét.
– Tớ vẫn chưa tin cậu là ma đâu!- Phong khẽ khàng.
– Haha, cậu là người không bình thương mà, đến ma mà không sợ luôn cơ.
Phong kéo chiếc ghế ra khỏi bàn rồi ngồi lọt vào trong, thắc mắc:
– Tại sao cậu lại làm chuyện dại dột đó, cậu còn trẻ và…
Nhưng chưa nói hết câu thì An Di đã khóc, nước mắt cứ lăn dài trên gò má bầu bĩnh ấy. Cô bạn nói một cách vô thức:
– Hôm nay tớ sẽ nói hết với cậu, vì chẳng còn dịp nào để chúng ta có thể gặp nhau được nữa. Cậu còn nhớ câu chuyện tớ kể lần trước với cậu không nào? Nạn nhân là em gái tớ, An Linh.
Phong giật mình, cảm thấy vô cùng xấu hổ cho sự thờ ơ của mình lần đó, cậu thốt lên buồn bã:
– Tớ xin lỗi!
– Tớ bất lực và chẳng có thể làm gì để cứu em gái mình. Và sao người chết không phải là tớ, mà là An Linh chứ? Tớ gào thét, nhưng chẳng có ai quan tâm. Đến lúc có người thực sự thấy thương hại cho hai đứa tớ, bế nó vào bệnh viện thì đã muộn. Tớ tìm đến cái chết như một cách giải thoát sự dằn vặt, đau đớn.
– Cậu đã dựng lên những bí ẩn mà tớ gặp thời gian qua, đúng không?
An Di phá lên cười, nụ cười trong veo:
– Ma muốn làm gì mà không được chứ. Tớ đã làm tất cả, chỉ muốn cậu biết rằng cô đơn thật sự đáng sợ đến mức nào, chỉ có hòa nhập, yêu thương, san sẻ mới vượt qua nỗi sợ ấy.
Phong nhăn mắt:
– Cậu muốn giúp tớ?
– Em gái tớ chết, một phần là từ sự vô cảm của con người. Tớ ghét những người đó nhưng lại yêu mến cậu, vì vậy, tớ muốn cậu không giống họ.
Dù không nói, nhưng rõ ràng là cô bạn rất hi vọng. Một người thực sự tốt đến mức ấy thì ai lại có thể làm họ buồn thêm một lần nào nữa, Phong nhe răng:
– Móc tay nào An Di, tớ hứa sẽ thay đổi!
An Di cười, nụ cười hạnh phúc đã kìm nén bao lâu nay!
Phong không còn gặp An Di thêm một lần nào nữa, nhưng An Di và những kí ức về cô bạn ma mị luôn tồn tại đâu đó trong Phong. Phong phóng xe để đến buổi hẹn. Là buổi bảo vệ luận án tốt nghiệp ngành tâm lí học của My. Cô bạn thân đã xuất sắc trở thành một trong mười sinh viên giỏi nhất được bảo vệ đề tài của mình. Phong tự hào, chọn cho mình chỗ ngồi có thể thấy My rõ nhất. Cô bạn xuất hiện, dịu dàng hơn bao ngày, nháy mắt tinh nghịch với Phong rồi bắt đầu:
– Thưa các giáo sư, tiến sĩ và tất cả mọi người, thực sự em đã suy nghĩ rất nhiều khi chọn đề tài này làm luận án tốt nghiệp, vì vô cảm là một chủ đề quá rộng và khô khan. Mọi người thường nghĩ vô cảm là xấu xa, đáng khinh bỉ, nhưng ít ai thực sự muốn tìm hiểu về những góc khuất đằng sau sự vô cảm ấy. Xin cho phép em được kể về một người mà em rất đỗi yêu quí, bạn thân của em, Vũ Nam Phong…
Tai Phong bắt đầu ù đi, chẳng hiểu vì tiếng loa quá lớn, hay tại My đã kể quá chân thật về Phong khi cô ấy đã âm thầm quan sát cậu mà cậu không hề hay biết. Cả khán phòng im lặng, chẳng ai biết Phong là ai, nhưng những âm thanh rì rầm chứng tỏ họ đang khinh bỉ Phong đến chừng nào. Cậu loạng choạng, muốn ra khỏi nơi này ngay lập tức. Có tiếng My cắt ngang và gọi lớn:
– Tớ biết cậu vốn dĩ không phải như thế! Vô cảm chỉ là sự ngụy biện cho một trái tim đã quá nhiều nỗi đau thôi phải không Phong? Hãy tin rằng, nếu trái tim cậu đã bắt đầu ấm lại, thì hơi ấm từ nó có thể được san sẻ mãi mãi mà không mất đi đâu, my best friend!
Phong quay lại, thấy khóe mắt cay cay…. kì lạ!
SuSu
www.uehenter.com
S Communications