Vâng! Noel Con Dẫn Bố Đi Nhé!

Sáng sớm 25/12.
Lồm cồm mò dậy trong cái lạnh và cơn buồn ngủ mê man, Linh nhíu mày tít mắt vì chưa quen với ánh sáng. Cô nhìn vào gương trước khi chạy xuống bởi tiếng chuông cửa đã đánh thức cô, chứ không phải đồng hồ báo thức như ngày thường. Đôi mắt sưng mọng thâm quầng. Tiềm thức lơ lửng, cô ngáp ngao ngán với con người ở trong gương. Cổng mở ra, Linh mới nhìn rõ được gương mặt của người đang đứng chờ ở cửa.

– Anh đến đây làm gì?

– Để chết! Hì hì…- Anh gãi đầu gãi tai- Bố em đâu rồi?!

Linh vươn vai, khẽ khàng mở cửa sổ, hơi lạnh buổi sớm chợt phả vào khắp văn phòng. Cô bất giác co người lại vòng tay ôm lấy vai, hướng ánh nhìn mông lung vào dòng người không ngừng xê dịch bên dưới tòa nhà nơi cô đang làm việc.

Sài Gòn những ngày cuối năm se se lạnh. Cái không khí có lẽ làm người Sài Gòn cũng như bao người dân nhập cư đến đây đều thích thú mong mỏi, cho cả một năm chỉ mưa nắng oi bức khiến lòng người vốn dĩ chật hẹp lại càng thêm ngột ngạt. Linh giá như Hải đang đứng ngay bên cạnh quàng vai cô, dịu dàng hôn lên tóc.Tận hưởng sự ngọt ngào của mùa đông ngắn ngủi nơi thành phố này.Hơn một tháng vừa qua, Hải và cô không hề liên lạc với nhau vì những giận hờn chất chứa. Ba năm yêu nhau, không dễ dàng để cả hai có thể bước tiếp đến tận giờ, vì vậy càng không dễ dàng từ bỏ. Chỉ một cuộc điện thoại thôi, đúng thế, Linh có thể nhún nhường bằng một cú điện thoại, nhưng cô nghĩ cô cần một khoảng thời gian để đằm mình lại, để tiếp tục tha thứ và chấp nhận, Hải cũng thế, có lẽ. Dòng suy nghĩ của Linh bị dừng lại bởi bản nhạc “E.T” của Katy Perry , là Hải gọi:

– Chiều nay em có rảnh không?

– Không anh, chiều nay em đi đón bố.

– Uhm! Bố em vào chơi à?

– Vâng!… Có chuyện gì không anh?

– Uhm… không, không có gì cả! Anh cúp máy nhé…

– Vâng!

Tàu vừa dừng ở sân ga, Linh nhón chân đảo mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của bố trong đám đông lộn xộn.Khoảng chừng vài phút sau, ông Bình bước xuống từ toa tàu kế bên, tay lỉnh kỉnh mấy món đồ với va li, vừa nhìn thấy cô con gái đang ngơ ngác tìm mình, ông cười nồng hậu gọi với:

– Linh! Bố toa này cơ mà!

Cả một năm trời làm việc ở thành phố, Linh không tranh thủ được dịp nào để về thăm gia đình, có được vài ngày lễ tết là cô lại dành hết cho anh.Thấy bố mình, lòng Linh thắt lại. Chỉ một năm thôi mà bố già hẳn đi, cô chạy vội tới đỡ đồ, mỉm cười hỏi

– Bố mệt không?

– Cũng hơi hơi…

– Con đã bảo mua vé máy bay đi. Tiết kiệm làm gì cho nhọc người hả bố?!

– Ôi dào! Mệt tí có sao đâu! Bố còn thanh niên chán.- ông Bình cười xòa

– Bố thích nhé, chuyến này được đón Giáng sinh ở Sài Gòn cơ đấy!

– Giáng sinh với chả seo! Bố có theo đạo đâu mà đón?! 

Nghe bố nói đến đây khiến Linh chợt nhớ đến một đoạn kí ức ngày bé tí. Ở quê cô số người theo đạo rất hiếm hoi, chỉ có đúng một nhà thờ, lại cách xa nhà. Mùa đông trời rất lạnh nhưng nghe đám bạn cứ háo hức khoe được bố mẹ dẫn đi nhà thờ chơi.Cô cũng chạy về nhà đòi bố dẫn đi cho bằng được.

– Trời lạnh như thế này trùm chăn ngủ ở nhà là thích nhất!

– Đi mà bố- bé Linh nhõng nhẽo- bố kì quá, bạn con bố mẹ nó ai cũng dẫn đi cả…

– Thì nhà nó theo đạo, nhà mình có theo đạo không? Không theo đạo tới là người ta đuổi đấy!- Ông Bình nói dối cô con gái nhỏ.

Bé Linh chu miệng, nước mắt lưng tròng, ngồi bệt xuống nền nhà ra chiều ăn vạ:

– Nhưng nhà thờ đẹp lắm…

Người ta nói mắt sếp là mắt cú vọ quả không sai. Mấy tuần qua, công việc trên sở không được thuận lợi. Là nhân viên mới, Linh chịu nhiều áp lực vì cấp trên hay “giận cá chém thớt”. Cô phải tỉ mỉ, chăm chút từng thứ để không bị “mắt cú vọ” tìm ra lỗi mà bắt bẻ… Cộng thêm chuyện với Hải khiến tâm trí Linh không khi nào thảnh thơi. Lúc nào về đến nhà cũng đã chiều muộn. Hôm nay cũng thế, vừa bước vào cửa, Linh thả ngay túi xách nằm phịch xuống sofa thở dài. Nghe tiếng lục đục trong bếp cô cất tiếng gọi:

– Bố ơi! Bố đang làm gì vậy?
– Bố đang nấu cơm…

Linh bật dậy bước vội vào bếp, thấy ông Bình đang luôn tay luôn chân. Cô dựa người vào bàn ăn, vòng tay chăm chú ngắm bố từ đằng sau. Ông Bình quay mặt lại, thấy con gái đang nhìn mình, hỏi:

– Con đang nghĩ gì vậy?

– Bố ở nhà một mình buồn không?

– Không…Hôm nay bố kho cá ngon lắm, lại nếm thử không?

– Con đi làm cả ngày, xin lỗi bố nhé! Bữa nào con bù sau.

– Bố nói không còn ai sướng hơn con nữa. Nhà thì bố mẹ nhịn bao nhiêu thứ để mua cho, giờ bố hưu trí vẫn chưa sống hưởng thụ nữa. Vào đây nấu cơm cho con đi làm về ăn. Số tao khổ từ trong trứng.

Linh cười khì cho chóng qua chuyện :

– Bố muốn con dẫn đi đâu chơi không?

-Mai mốt Noel, con dẫn bố đi nhà thờ Đức Bà đi!

Linh ngạc nhiên, trêu bố:

– Không phải bố bảo bố không theo đạo à?

– Thì xem xem người ta đón lễ như thế nào bố về mới có cái khoe mẹ con chứ!

– Vâng! Noel con dẫn bố đi nhé!

Đường phố Sài Gòn đã bắt đầu lên đèn lung linh.Đi khắp nơi đâu đâu cũng nghe những bản nhạc lễ tết. Quận Nhất ngùn ngụt người háo hức xuống phố để chụp hình, Linh đoán thế mặc dù cả tháng nay cô chỉ có mặt, gần như, ở hai nơi là nhà và sở. Linh nhớ vài năm trước khi còn là sinh viên, cô cũng hứng thú với việc đó lắm. Cùng nắm tay Hải đi bộ mỏi nhừ cả chân chụp bao nhiêu là hình, đến khuya mới về. Nếu những năm trước cô mong cái không khí lạnh này bao nhiêu, khi ấy ôm Hải rất thích, thì giờ nó khiến cô cảm thấy ảm đạm bấy nhiêu. Linh tự hỏi thực ra cô muốn điều gì? Chẳng lẽ người đàn ông mà cả tuổi trẻ mong ngóng lại là một người như Hải?! Có nằm mơ cô cũng không hình dung nổi. Trời bất chợt đổ mưa chiều, Linh vội tấp vào quán cà phê quen thuộc của hai người gọi một cốc trà nóng. Bản nhạc “E.T” lại reo lên.

– Linh này! Anh… xin lỗi

– Xin lỗi gì?- Linh đáp gọn

– Thì là…xin lỗi vì nhiều lí do, nhưng mà chung quy lại là đã không yêu em nhiều hơn.

Trời đang lạnh, nghe được lí do của anh, lòng cô ấm, lại mềm nhũn ra. Khi nào cũng vậy, những lời nói ngô nghê, chân thành của Hải có thể kéo Linh quay trở lại bên anh như chưa hề có chuyện gì xảy ra sau những lần anh “lén lút” đi chơi với mối tình thời trung học rồi chụp ảnh lưu lại, sau cả những lần quên hẹn, quên luôn cả sinh nhật bạn gái. Linh bật cười. Đầu dây bên kia dường như chớp thời cơ vội nói tiếp:

– Thế tối nay anh qua đón em nhé!

– Vâng!

noel2

Lúc về đến nhà, người Linh lạnh băng, ướt như chuột lột. Ngửi thấy mùi thơm tỏa từ trong bếp, tâm trí cô nhẹ nhàng thoải mái hẳn. Hoặc cũng là vì tác dụng phụ của lời xin lỗi.

– Bố nấu cơm sớm vậy ạ?- Linh với tay rót cốc nước uống.

– Uhm! Phải nấu sớm mà tối con dẫn bố đi chơi chứ! Có chuyện gì mà thấy con vui vẻ dữ vậy?

Ông Bình vừa nói dứt câu. Cô con gái mới sực nhớ ra, hôm nay cô đã hứa với bố mình chở ông đi chơi. Từ ngày ông vào đây thăm cô, cô chẳng dẫn bố đi đâu cả mà toàn tự ông xách xe dạo loanh quanh, lắm lúc lạc đường. Cô nhìn bố áy náy:

-Bố ơi! Con quên mất!… Hôm nay con có một cuộc hẹn…

Thấy ánh nhìn day dứt của con, ông Bình hiểu ngay, vội chép miệng:

– Thế là không đi hả?! Chậc…Thì con đi đi, đằng nào thì…bố cũng chẳng theo đạo! Mà con mau dẫn nó về đây gặp bố đi! Không là bố nghĩ con giả vờ có người yêu cho qua chuyện đó!

Dù là lễ hay ngày thường, dù là sáng hay tối Sài Gòn luôn mang một vẻ sôi sục. Nhưng tối nay, ngày hai tư, người qua lại chỉ có vẻ nô nức, chứ không tất bật. Trái ngược với khung cảnh đó, nơi góc phố con hẻm đầu nhà Linh, gió mơn man lành lạnh vuốt ve bờ vai. Cô đang đứng bần thần ở đấy, nhìn xuống lòng đường không chớp mắt. Những suy nghĩ và dòng kí ức liên quan đến Hải bao năm tháng bên nhau cứ trôi miên man giằng xéo trong đầu khiến Linh như muốn nổ tung. Suốt hai tiếng chờ đợi ở đây, cô đã dùng nó để suy xét đến tận cùng mối quan hệ của hai người. Một nỗi buồn bực vô hạn nghẹn ứ trong họng. Cô không gọi cho anh, vì biết chắc chắn anh không gặp phải chuyện gì cả. Cuối cùng Hải cũng tới. Trên đường đến quán cà phê ban chiều, hai người không nói nửa lời với nhau. Linh ngồi xuống ghế, quay mặt ra ngoài đường tiếp tục cuộc hành trình của tâm trí cho đến khi giọng anh cất lên đều đều:

– Em đang nghĩ gì vậy?… Mỗi lần em như thế này anh rất sợ đấy, em có biết không?

– Vậy anh có biết em hứa với bố dẫn bố đi chơi tối nay nhưng lại để mặc bố ở nhà để đi với anh không? Và anh đến quăng cho em lí do anh bị mấy ông bạn rủ rê đi uống! …- Linh quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt anh nói tiếp- Thời gian qua, em đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của chúng ta. Nó không bình thường chút nào cả! Chỉ vài năm trước, em luôn tin rằng em sẽ gặp được một người trầm tĩnh, chững chạc, chu đáo. Một người luôn là nơi để em ham chơi quay về nhưng anh với em thì ngược lại.

– Đó là đối với em, anh thấy bình thường mà!- Hải bình tĩnh đáp trả.

– Thế anh có ý định gặp bố em không? Sao anh không hỏi thăm gì về bố em cả? Như vậy có bình thường không, với người yêu đã ba năm của anh?!

Ông lái taxi nhìn qua gương chiếu hậu với ánh mắt bối rối pha chút tò mò. Cô gái trẻ gương mặt thanh tú nhưng lấm lem nước mắt với marscara vào đúng đêm Giáng Sinh. Linh bỏ về sau câu nói: “Anh đi chết đi, hoặc chúng ta chia tay!” của mình. Vậy là mối tình ba năm luôn trong tình trạng thấp thỏm, hấp hối cuối cùng cũng qua đời. Lòng cô nhẹ nhàng như trút đi được cả tấn nỗi niềm vào buổi tối hôm nay, vừa đau xé tiếc nuối cho quãng thời gian bên anh mà cuối cùng chẳng đến đâu. Đúng vậy, chính vì thái độ tiếc nuối nên cả hai mới níu kéo nhau đến tận thời điểm này, chứ không phải vì tình yêu. Linh nhủ thầm xót xa. Vừa về đến nhà cô chạy xộc lên gác mái. Không khí ở đây có lẽ dễ thở hơn là trong phòng. Chốc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân của bố đằng sau lưng

– Đi chơi về sớm vậy con?!

– Vâng!- Linh không quay mặt lại nhưng giọng nói lạc hẳn đi đã tố cáo tất cả

Ông Bình bước đến gần hơn, vuốt tóc con gái.

– Bố biết con vướng bận chuyện tình cảm, nhưng chẳng biết thế nào để giúp con cả! Bố già thật rồi…

– Không đâu bố! Bố vừa giúp con nhận ra con đã quá vô tâm với những người thương yêu con. Lại lãng phí thời gian và tình cảm cho những kẻ vô tâm, chẳng bao giờ hi sinh vì con cả! … Con vừa đá đít anh ta

– Tội nghiệp anh ta quá…

Linh quay sang nhìn bố mỉm cười, mắt còn ngấn nước.

– Bố biết không?! Ngày bé, con nghĩ bố là siêu nhân. Việc gì bố cũng có thể làm được cả!

Ông Bình thở dài:

– Bố tiếc quá!

– Nhưng bố vẫn luôn vĩ đại như vậy! Thật đấy!

Dù Linh đã 25 tuổi nhưng ông Bình vẫn luôn nhầm tưởng ngày hôm qua như vẫn còn nên đối xử với cô chẳng khác gì đứa trẻ. Ông tiếc nuối những năm tháng tuổi thơ con quấn quýt bên mình. Nhìn con khôn lớn không khỏi tự hào và xót xa. Đến hôm nay nghe được câu nói này của con ông thấy mãn nguyện vô cùng.

– Giờ này vẫn chưa muộn phải không Linh? Hai bố con đi nhà thờ cầu nguyện đi!

Đáp lại lời nói ông, cô con gái lấy tay quẹt nước mắt nói:

– Bố trẻ trung hơn con nhiều đấy bố! Để con đi rửa mặt đã nhé!

Mạch Nha
www.UEHenter.com
S Communications