Người ta không thể tò mò quá lâu về chuyện của một người xa lạ. Có quá nhiều thứ đáng để quan tâm hơn. Dẫu cho tiếng đàn của Linh đã hấp dẫn cậu, nhưng cũng chỉ dừng ở mức một thứ âm nhạc đẹp mà thôi…

Buổi học đầu tiên dập dờ trôi qua như vài cái ngáp ngủ, cho đến khi vài kiến thức sơ đẳng được phổ biến cặn kẽ. Đám con trai lúi húi ghi chép, còn cô gái kia chỉ chống cằm nghe chăm chú, có lúc lại nói đế lên theo với vẻ rất phấn khích. “Xinh đẹp thật nhưng có vẻ thích thể hiện nhỉ?”, Quân chép miệng với cái suy nghĩ vừa xẹt qua trong đầu. Chắc đứa con gái này thuộc tuýp khá là “phiền” đây.

Cuộc trò chuyện xã giao xoay quanh việc gia đình anh làm gì, bất động sản như thế nào, hoàn toàn không nằm trong tầm hiểu biết của Quân. Chỉ ậm ừ cho qua chuyện hoặc để thời gian trôi qua phần lớn vào lúc dùng bữa. Sự bức bối và khó chịu bắt đầu xuất hiện và phồng lên trong lòng cậu như một quả bóng. Đến bao giờ mới có thể kết thúc mà đường ai nấy đi?


– Anh là người nhà bệnh nhân?

Linh bảo Quân dừng xe rồi một mình đi bộ vào trong con ngách nhỏ. Dẫu cho cậu có nói thế nào cô cũng không chịu để cậu đưa vào. Quân nhìn theo cái dáng bé nhỏ của Linh, tự nhiên một cơn đau kỳ lạ dội vào lồng ngực, tê buốt.
Quân khóc, chưa bao giờ cậu thấy trái tim mình đau như thế. Khi mà những vết thương nứt lỗ chỗ bắt đầu tấy lên. Khi mà cậu càng ngày càng nhớ Linh. Những lúc cô đàn, những lúc cô tỏ ra cao ngạo, những lúc cô ngơ ngẩn và cả những khi mỉm cười rạng rỡ.